Site icon J88

Pep Guardiola đừng đạo đức giả nữa được không

Tấm gương ăn vạ truyền đời của Sergio Busquets năm 2010 đã được các đàn em áp dụng

123b – Man City chê Arsenal chơi bẩn thỉu, hắc ám. Họ quên mất rằng, Pep Guardiola mới là “tổ sư hắc ám” và La Liga hay Serie A mới là đất thánh của bóng đá thực dụng.

Ở một thời điểm nào đó, môn thể thao đẹp đẽ này đã bị làm hỏng. Đó là khi bóng đá trở thành mối quan tâm lớn và chủ nghĩa thương mại tràn lan đã cai trị bóng đá. Khi đã bị chủ nghĩa thực dụng tha hoá, bóng đá không bao giờ còn như cũ nữa.

Các đội bóng, HLV và cầu thủ hiện phải đối mặt với một tình huống tiến thoái lưỡng nan về mặt đạo đức: họ có nên chấp nhận khái niệm chơi “tốt” và “xấu” hay nên từ chối hoàn toàn điều này và cạnh tranh với mục tiêu duy nhất là chiến thắng? Đây là hai thái cực đối lập thường được chấp nhận trong lý luận của bóng đá.

Hầu hết những người tham gia vào môn thể thao này, thậm chí nhiều người theo chủ nghĩa duy tâm, đều chấp nhận nhu cầu phải chiến thắng. Khi làm như vậy, họ củng cố bóng đá như một cuộc thi đấu, đi chệch hướng một cách nguy hiểm khỏi nguồn gốc của trò chơi. 

Đội bóng Barca của có lẽ là một trong những CLB được nuông chiều nhất mọi thời đại. Khả năng chiến thắng của họ gây ấn tượng, nhưng khả năng chiến thắng của họ đã khiến NHM toàn cầu – có lẽ trừ của Real Madrid – phải trầm trồ. Họ chuyền bóng, di chuyển và ghi bàn với sự đồng bộ không thể sai lệch. 

Ngày 28/4/2010 khi họ tiếp Inter Milan tại Camp Nou ở trận bán kết Champions League lượt về. Inter được dẫn dắt bởi Jose Mourinho và có đầy rẫy những chiến binh tiêu biểu của chủ nghĩa thực dụng. Cuộc đụng độ Inter với Barcelona là một trong những sự kết hợp tuyệt vời của bóng đá.

Inter đã thắng 3-1 ở lượt đi nhưng có một cảm giác không thể tránh khỏi về việc Barca sẽ lội ngược dòng vì được chơi trên sân nhà với đủ Lionel Messi, Andrés Iniesta và Xavi. Gần 30 phút trôi qua và tỷ số vẫn là 0-0. Sau đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Thiago Motta của Inter, cố gắng che bóng khỏi Sergio Busquets, giơ cánh tay phải lên, bàn tay anh chạm vào mặt tiền vệ của Barca.

Busquets ngã xuống, và Xavi xuất hiện, ngay lập tức tham khảo ý kiến trọng tài Franck de Bleeckere. Motta bị đuổi bằng một thẻ đỏ trực tiếp. Busquets, người đã ngã xuống vừa nhanh vừa khéo, đã nhìn qua kẽ tay cảnh đối thủ bị đuổi khỏi sân. Rất xảo trá. 

“Trong bóng đá, kết quả là một kẻ mạo danh”, Xavi đã từng tuyên bố. Nhưng trong đêm đen tối đó, hành động của Xavi là phi thể thao. Cứu cánh biện minh cho phương tiện và Barca có lợi thế hơn người, họ muốn giành chiến thắng cho dù có phải giở trò bẩn thỉu.

Về mặt chiến thuật, nhiều HLV và cầu thủ muốn chơi thứ bóng đá đẹp và họ đã thành công với nó. Nhưng trong trường hợp của Xavi, động lực vẫn là giành chiến thắng trong từng khoảnh khắc riêng lẻ của trận đấu. Một cú vung tay, một lời phàn nàn tác động từ ngôi sao đức cao vọng trọng và thẻ đỏ xuất hiện.

Trọng tài chưa phải là người máy. Họ là con người và họ được đưa vào sân bóng để bị thao túng. Cũng giống như Busquets và Xavi đã thao túng Franck de Bleeckere, các cầu thủ vẫn cố thao túng trọng tài hàng tuần để giành được lợi thế. Đội đá hay có cơ hội giành chiến thắng trong trận đấu, nhưng đội thao túng được trọng tài chắc chắn sẽ giành chiến thắng.

Có một áp lực tâm lý rất lớn đối với trọng tài, một cá nhân tội nghiệp, cô lập, trong một trận bóng đá. Áp lực từ đám đông la ó, áp lực từ một HLV tức giận, áp lực từ những cầu thủ, áp lực từ những luật lệ mà họ được kỳ vọng sẽ tuân thủ theo từng chữ. Hơn nữa, những nỗ lực để hiểu hoặc giúp đỡ họ là rất hiếm.

Trở lại câu chuyện hắc ám. Họ quên mất rằng, Pep Guardiola mới là “tổ sư hắc ám” và La Liga hay Serie A mới là đất thánh của bóng đá thực dụng. Còn người Anh quá non nớt với trò ăn vạ, thậm chí là nạn nhân ưa thích của tiểu xảo, ví dụ như tấm thẻ đỏ của David Beckham tại World Cup 1998. 

Bóng đá Anh là nơi sản sinh ra pha vào bóng hung hãn về mặt thể chất. Thế nên, họ không mấy khi lăn ra ăn vạ và cực ghét thói ngã ăn vạ. Cho dù có va chạm hay không, cho dù quyết định giành được thông qua kỹ năng hay sự lừa dối, thì khái niệm ăn vạ mà không bị va chạm vật lý trực tiếp đều bị coi thường.

Lionel Messi đã chiếm được trái tim của NHM trên toàn thế giới không chỉ vì sự nhiệt tình như trẻ thơ và thiên tài chơi bóng của mình, mà còn vì sự sẵn sàng chịu đựng những pha phạm lỗi của đối thủ. Với tốc độ và khả năng kiểm soát chặt chẽ của mình, anh có thể kiếm một quả đá phạt hoặc một quả phạt đền, nhưng Messi đã không chọn con đường này.

Thay vì trở thành kẻ xấu bằng cách tìm kiếm lỗi ăn vạ, Messi cho phép đối phương phạm lỗi một cách tự nhiên và, bằng cách đó, anh đảm bảo một loạt các chiến thắng về mặt đạo đức. Đối thủ trở thành kẻ bắt nạt và Messi đảm nhận vai trò cứu tinh của trò chơi đẹp, một người giải phóng sân cỏ. Tuy nhiên, những người như Messi ngày càng ít, bởi bóng đá đã bị tha hoá từ rất lâu rồi!

Exit mobile version